Sự ảo tưởng và cái gốc văn hóa
Ở ta, nhiều khi chữ “sao” bị lạm dụng khi một số diễn viên hay ca sĩ thuộc hàng trai xinh gái đẹp hay lên truyền hình gây ấn tượng chút xíu là sớm được phong “sao”, được coi là người của công chúng. Cụm từ “soái ca”, rồi “quốc dân” nhiều khi hơi dễ dãi trong khi khá nhiều nghệ sĩ chỉ là năng khiếu bẩm sinh về diễn xuất mà cái gốc - phông văn hóa chưa tương xứng với “sao”.
Và khi đã là “sao”, họ dễ sa vào ảo tưởng tài năng và quyền lực, mỗi lần phát ngôn là cả đám fan xưng tụng và sẵn sàng “ném đá” người có ý kiến khác. Đã có nhiều trường hợp giám khảo các gameshow xúc phạm thí sinh, hay vị đạo diễn kiêm nhà quản lý nọ dùng ngôn ngữ thiếu chuẩn mực - nói trắng ra là thô tục trên mạng xã hội bị “lên án” sau mất chức.
Vài ngày nay, lại rộ lên chuyện mấy diễn viên, ca sĩ bênh hai nghệ sĩ bị dính vào nghi án cáo buộc xâm hại tình dục. Nào là “đàn ông mà không chơi gái mới là lạ” và “đi Tây đàn ông nào chẳng thử dâu ngô một tý, không chủ động thì cũng bị tác động bởi bạn bè hoặc fan hâm mộ mời”… thậm chí có người còn “lập ngôn”: “hổ báo sa cơ không cần chó mèo phân xử”.
Đáng nói là họ đều là những nghệ sĩ có tên, là “sao” - thần tượng của nhiều bạn trẻ.
Nhưng phát ngôn lại rất trịch thượng và thiếu cái gốc văn hóa.
Không thể đánh đồng tất cả đàn ông vào một rọ, không thể đánh tráo khái niệm, lẫn lộn đúng sai và càng không thể đặt mình ở vị thế trịch thượng cao hơn người khác. Nếu coi mình và đồng nghiệp là hổ báo thì ai là chó mèo đây?
Người ta bảo “lời nói là bạc nhưng im lặng là vàng”. Trong trường hợp này nói ra cũng hay, bởi nó sẽ làm lộ ra một sự thật: bộc lộ cái nền tảng văn hóa cốt lõi bên trong con người đó.