Giáo viên kể chuyện nghề giáo, vượt đèo học tiếng để hiểu học trò
Ở vùng cao, nhiều giáo viên vượt đường xa, gặp nhiều khó khăn về rào cản ngôn ngữ nhưng họ vẫn kiên trì gieo chữ, mang tri thức và tình thương đến từng học trò.
Giữ lửa nghề giữa muôn vàn gian khó
Gần 10 năm công tác tại một xã biên giới, cô Sùng Thị Tằng - giáo viên Trường Mầm non Pá Mỳ (xã Nậm Kè, Điện Biên) - vẫn giữ vững tình yêu nghề và niềm thương các em nhỏ vùng cao như chính con mình.
"Cuộc sống nơi biên giới còn nhiều thiếu thốn nhưng tôi luôn tự nhủ phải giữ vững niềm tin và trách nhiệm với nghề, để mang đến cho các em những giờ học ý nghĩa, những nụ cười trong sáng" - cô Tằng chia sẻ.
Sinh ra trong một gia đình nông dân, quanh năm gắn bó với nương rẫy, cô hiểu hơn ai hết những khó khăn của người dân miền núi. Chính sự động viên, sẻ chia của cha mẹ, người thân đã trở thành điểm tựa tinh thần vững chắc, giúp cô yên tâm bám trụ nơi vùng biên, tiếp tục hành trình gieo chữ cho trẻ em vùng cao.
Cô nhớ lại, những ngày đầu mới vào nghề, có khi trời mưa to, đường trơn trượt, cô phải đi bộ suốt từ 6 giờ sáng hôm trước đến 3-4 giờ sáng hôm sau mới tới được điểm trường. Hay có lần, điểm trường nằm gần sông, bè bị nước cuốn trôi, cô phải lội qua sông, vượt suối để sang được bên kia tiếp tục lên lớp.
"Nhiều lần đi bộ tới điểm trường ở xa, phải dừng chân tại một điểm bản khác để ăn cơm nhờ" - cô kể.

Công tác ở vùng biên giới, khó khăn là điều thường trực. Cô chia sẻ, phòng học chật hẹp, cơ sở vật chất thiếu thốn, học liệu khan hiếm - hầu hết đều phải tự làm. Trẻ em chủ yếu là người dân tộc thiểu số, vốn tiếng Việt còn hạn chế khiến việc giảng dạy thêm phần gian nan.
"Đặc biệt, người dân sống rải rác, việc vận động phụ huynh cho con đến lớp không dễ. Có em phải nghỉ học để phụ giúp gia đình. Những lúc như vậy, tôi lại thấy đau đáu trong lòng" - cô bộc bạch.
Thêm vào đó, thu nhập vẫn là một khó khăn lớn với giáo viên. Cô kể, khi còn là giáo viên hợp đồng, mức lương khởi điểm chỉ khoảng 1,9 triệu đồng/tháng. Dù sau này được vào biên chế, thu nhập có cải thiện nhưng vẫn chưa đủ để trang trải cho cuộc sống hiện nay.
"Đã có lúc tôi nghĩ đến việc bỏ nghề và thử kinh doanh online để kiếm thêm thu nhập. Thế nhưng, vượt lên tất cả, tôi vẫn bền lòng với nghề. Đối với tôi, nghề giáo không chỉ là công việc mà còn là sứ mệnh" - cô Tằng chia sẻ.

Gần một thập kỷ gắn bó với nghề, cô Tằng đã chứng kiến biết bao thế hệ học trò trưởng thành. Có những em khi mới đến lớp còn rụt rè, không biết nói tiếng phổ thông song nhờ sự tận tâm và lòng nhiệt huyết của cô, các em dần mạnh dạn, tự tin hơn mỗi ngày.
"Với phương châm "Lấy trẻ làm trung tâm", tôi luôn xem niềm vui và sự phát triển của học trò là thước đo thành công của bản thân" - cô Tằng bày tỏ.
Đến nhà trò, học tiếng để hiểu các con
Cũng xuất phát từ tình yêu trẻ nhỏ và ước mơ mang con chữ, mang tình thương đến cho các em đã thôi thúc cô Vũ Thị Hải Bình - giáo viên Trường mầm non Trung Chải (xã Pa Tần, Lai Châu) - quyết định gắn bó với nghề giáo, dù biết rằng con đường này còn nhiều gian khó.
Cô chia sẻ, hơn 14 năm gắn bó với nghề, nhất là tại các điểm trường vùng cao, cô đã trải qua không ít khó khăn và thử thách, cả trong cuộc sống lẫn công việc giảng dạy.
"Ngày đầu nhận công tác, tôi phải vượt qua một cây cầu rồi men theo con đường mòn trên lưng đồi, trơn trượt và hiểm trở, mất nhiều giờ mới đến được điểm trường. Quãng đường gian nan ấy là thử thách đầu tiên trên hành trình gieo chữ nơi vùng cao" - cô nhớ lại.

Không chỉ là những con dốc, con đường khó đi, cô còn phải đối mặt với rào cản ngôn ngữ. Nhiều em học sinh chưa hiểu tiếng phổ thông, nên việc dạy học trên lớp gặp không ít khó khăn.
"Thời gian trước, tôi và các đồng nghiệp đều đặn sau mỗi buổi tan trường, đi cả quãng đường xa, đến nhà từng gia đình trò chuyện, lắng nghe và học tiếng để hiểu các con hơn" - cô Bình kể.
Nhờ sự kiên nhẫn và tình thương, cô học được tiếng của các em để hiểu học sinh hơn. Từ đó, cô từng bước dạy các em làm quen với tiếng phổ thông và con chữ, đồng thời xây dựng niềm tin và hứng thú học tập nơi những học sinh xã biên giới.
"Dù nghề vất vả, nhưng với tôi, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt trong veo của các con chính là phần thưởng quý giá, tiếp thêm động lực để tôi tiếp tục gieo chữ và yêu thương nơi vùng cao" - cô Bình chia sẻ.


















